Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012

Cảm xúc tổng hợp!!!

Tokyo, 02/June/2012

Tạm thời xa facebook, xa bon chen, xa ồn ào,....
Tạm thời không thèm quay về với multiply tuy rất hay, rất đẹp nhưng sao không thấy thích ngôi nhà ấy........
Ta lại tìm về blog, với thói quen viết blog như ngày xưa còn blog 360......
Tuy viết không hay, nhưng hay viết ^^
Tuy chỉ là đôi lúc lên trút tâm sự vu vơ nhưng ta lại sẽ cảm thấy thoải mái hơn, ít ra là không có nhiều người soi mói coi tâm trạng của ta ra sao :) thật lạ là càng ngày càng thích cái cảm giác một mình @.@ thích cảm giác cô đơn =.=  chắc ta không hợp để làm người nổi tiếng chăng =]]]]]

Còn vài ngày nưã thôi là sẽ tròn 2 tháng đã xa gia đình, xa bạn bè, xa Đà lạt yên bình, xa Sài Gòn náo nhiệt và rất nhiều kỷ niệm. Hiện giờ thì chưa có tâm trạng gì, cũng chưa nhớ ai, chưa thấy buồn, kể cũng lạ, mà thiệt sự là không có cảm giác gì hết >.< Thôi thì ta viết về kỷ niệm của những ngày chuẩn bị đến Nhật vậy, những ngày đó quá nhiều cảm xúc lẫn lộn......

2 tuần trước khi đi ....
Vẫn phải đi làm ở Puma, tâm trạng vẫn bình thản, chưa có cảm giác gì cả àh không cũng có chứ, tâm trạng mong chờ cuộc điện thoại gọi đi lấy Visa. Còn nhớ ngày nhận được COE là 14/2, tung tăng lên facebook vui mừng, ai cũng nghĩ là ta có người yêu haha cảm giác quá yomost. Sau khi có COE thì tới mong chờ visa, apply hơn 1 tuần mà vẫn chưa có kết quả, cũng hơi hồi hộp^^ rớt visa 1 cái là em ở nhà gắp mắm luôn @.@ Rồi ngày ấy cũng đến, 14/3 cũng đã nhận được, lúc này hết cái cảm giác hồi hộp và chuyển qua tâm trạng mới là mong cho đến ngày được nghỉ làm, đơn giản chỉ nghĩ là sẽ được đi chơi ^^......26/3 cuối cùng cũng đến, về Đà Lạt với Papa, Mama thân iu cuả ta được 1 tuần . Lần đầu tiên về mà không hề đi chơi, không tụ tập, nghĩ lại vẫn còn thấy quá phục mình kaka, chỉ đi chợ và mua 1 ít áo quần để mang theo ( để đến ngày cuối cùng mới đi mua  keke chả hiều mình làm gì mà lúc nào cũng cứ nước đến chân mới nhảy :D) Còn kinh nghiệm chuẩn bị những thứ gì khi đi thì có lẽ để bài sau sẽ viết chi tiết hơn, bài hôm nay chỉ nói về cảm xúc của ta thôi, cũng không hình ảnh j cả  hehe

1 tuần trước khi đi .....
2/4 lại khăn gói cùng pamẹ xuống Sài Gòn, chuẩn bị cho cuộc chinh chiến sắp tới ^^ sao càng đến ngày đi thì lại càng chả có tâm trạng gì cả, không lo lắng, không hồi hộp,...chỉ lo ngồi nhớ coi mình có chuẩn bị thiếu gì không hix mà thiếu nhiều thứ thiệt, ngày cuối ( lại cũng cứ phải là ngày cuối mới chịu @.@)- ngày 5/4 mới tất bật từ sáng đi mua giày, mua balo, mua giấy bạc gói đồ, chuẩn bị vali.....nói chung là như con lăng quăng, cũng chả hẹn gặp được đưá bạn nào để chia tay, cũng chả đủ thời gian để 8 điện thoại với đưá nào, chỉ có thể nhắn tin theo bulk cho tụi bạn lúc đang ngồi trên taxi
:(((( cũng còn hên là có facbook để thông báo cho mọi ngươì biết là ta đi......ngẫm ra facebook quá lợi hại, chỉ cần 1 dòng status là mọi ngươì cập nhật được tình hình ngay, ta không phải giải thích dài dòng, sao Mark lại quá thông minh đến thế nhỉ <3 <3

Ngày đi- 6/6 một ngày đẹp trời.......
Tối qua cả nhà đi ăn hải sản, bây giờ ngồi nhớ lại thì cũng hên là ta ăn cho đã luôn chứ không chắc vài năm nữa mới được ăn lại :(( Sáng phải dậy từ 3h để chuẩn bị, ăn sáng ( mí sáng ra ăn pizza hut là tỉnh cả ngủ, thiếu mất ly coke nưã là đủ bộ lun :D) rồi cả nhà hành quân lên sân bay ngồi đợi. Hên là ta làm thủ tục nhanh gọn, dư mất mấy ký mà chắc chị check in thấy mặt ngu quá hay sao chả cần đợi xin xỏ j hết, tự nói rồi tự cho qua luôn ;;)
Thế là xong, chỉ còn bước qua cánh cưả ấy là ta sẽ bước sang một trang mới, sang thử thách mới.....và tâm trạng là....KHÔNG CÓ GÌ CẢ hixhix thiệt tình là không thấy quyến luyến ai cả, cứ như ta chỉ đi xe từ Đà Lạt xuống Sài Gòn vậy ^^ Chắc là vô cảm thiệt mất rồi...Mama bảo : "Bây giờ thì chưa thấy gì đâu, khi nào qua đó thấy chỉ còn 1 mình, nằm trong phòng mới bắt đầu khóc cho coi" Ta còn bảo con làm gì có chuyện khóc 0.0....

Cảm ơn gia đình và bạn iu dấu đã không quản sáng sớm tinh mơ đi tiễn ta, mặc dù không có cảm xúc gì nhưng giờ phút đó thì chắc cũng khó quên lắm :x:x

Rồi giờ đi cũng đến, bước vào cưả cách li mà thấy nhẹ bẫng, tí nưã còn quên cả ôm hun cả nhà :((( ta nói không ai vô tâm như tui hixhix ....

......Sau 5h30p bay cũng đã tới được Narita airport, thấy mọi người chê VN airline quá nhưng ta đi cũng thấy bình thường không có gì cả, (hay là do chưa đi hãng khác nên ta chưa so sánh được về dịch vụ ??? có lẽ thế ;;). Cái sân bay Narita nó to rộng vật vã quá, lại nhiều cổng nưã, cho nên chả biết đằng nào, cứ thấy khúc nào đông đông là nhào vô :))) cuối cùng đến 2h30 cũng thoát ra được mà không gặp trục trặc gì. Ra ngoài đã thấy cô Fujiwara cầm bảng đứng đợi sẵn, hỏi thì bảo đứng cũng được 1tiếng rồi :))) tội nghiệp

Tháng 4 Nhật vẫn còn xuân nên không lạnh, chỉ se se như Đà lạt thôi, không khí thì vô cùng trong lành, trên đường đi từ sân bay về trường thấy hoa sakura và cây xanh nhiều là đã thấy mê rồi, chưa nhớ ra là mình đã đi xa nhà đến thế ^^ Hên mà mua 2 cái vali chắc chắc và xếp đồ gọn gàng chứ không cứ kéo lê hành lí từ sân bay về trường nó mà bung ra 1 cái là đuối như trái chuối luôn :D

Ngày đầu tiên thì bưã sáng ăn trên máy bay, buôỉ trưa VN airline cho 1 bịch đậu phộng bé bằng nửa bàn tay + 1 ly coke như cho thằn lằn uống =]]] đến tối thì được cô Fujiwara dẫn đi ăn, ôi thần thánh ơi nhìn vô cái bảng giá và quy ra tiền VN thì em nào dám ăn hix. Vưà nghe cổ nói cô í trả tiền ăn cho em là mừng hết lớn, ăn thấy ngon gì đâu luôn =]]]] Và sau cái giây phút hạnh phúc vì được ăn chùa là tới lúc tâm trạng bấn loạn.

Bấn loạn là đây!!!! Sau khi trả tiền nhà 3 tháng + tiền lễ + phí dọn phòng nếu rời đi + futon thì mặt mày đơ như cây cơ, ngu hết cả ra vì sao mà nó nhiều thế, lúc ở nhà cũng nghĩ đến rồi mà sao qua đây vẫn shock :(((( nói chung là buổi tối bấn loạn >.< và theo như lời mama thì khóc thật =]]] sao mà mama siêu thế, cứ như tiên tri ấy. Khóc vì suy nghĩ là sao không ở nhà cho sung sướng mà qua đây làm gì, rồi giá cao thế này sao dám ăn cái j, bla bla..... nói chung là đủ thứ suy nghĩ tiêu cực ......

Ngày thứ hai ở Nhật, vẫn 1 tâm trạng ấy - BẤN LOẠN-  nhìn giá cả rồi cứ quy ra tiền Việt nên bị shock quá :( rồi lại không có điện thoại, không có máy tính, ra công cộng gọi về nhà thì cứ bị báo lỗi suốt càng làm cho một đưá lần đầu tiên 1 mình đi xa thế này hoảng loạn :(((( nhưng rồi cơ hội cũng đến khi mon men mần quen được với con nhỏ phòng bên cạnh và mượn máy tính của nó skype về nhà. Sau lúc ấy thì ta bắt đầu trấn tĩnh lại và bớt hoảng hơn và ta bắt đầu chuỗi ngày một mình tại thành phố Tokyo đắt đỏ  này, nơi đô thị phồn hoa ồn ào và náo nhiệt không kể ngày đêm này.........và có lẽ là đã bắt đầu yêu thích cuộc sống nơi đây từ ngày thứ ba ở Nhật, khi được đi ngắm sakura <3<3........




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét